Wednesday, June 1, 2011

Wait and See

LATHIEWS




 Báo mạng VNexpress.net đưa tin :
“ Lúc 5giờ 05 phút ngày 26 tháng 5.2011 vừa qua, nhóm 3 tàu hải giám của Trung Quốc bất ngờ xuất hiện để tấn công tàu thăm dò địa chấn Bình Minh 02 của Tập đoàn dầu khí quốc gia Việt Nam ( PViệt Nam) đang làm việc tại lô 148 trong phạm vi thềm lục địa 200 hải lý của Việt Nam. Tọa độ tàu Việt Nam bị tấn công ở vị trí 12 độ 48 phút 25 giây bắc và 111 độ 26 phút 48 giây đông. Các tàu hải giám Trung Quốc đã chạy thẳng vào khu vực khảo sát của tàu Bình Minh 02 mà không hề có cảnh báo. Ông Đỗ Văn Hậu, Phó TGĐ PViệt Nam cho biết tàu của Việt Nam đã đã liên lạc nhưng không được phía tàu Trung Quốc đáp lại. Nhóm tàu hải giám này sau đó chủ động chạy qua khu vực thả dây cáp nhằm cắt cáp thăm dò của tàu Bình Minh 2. Vị trí mà 3 tàu hải giám Trung Quốc phá hoại thiết bị của tàu Bình Minh 02 chỉ cách mũi Đại Lãnh ( Phú Yên) khoảng 120 hải lý, nằm hoàn toàn trong vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam, không liên quan đến bất cứ tranh chấp nào. Các tàu Trung Quốc sau đó liên tiếp có hành động uy hiếp tàu Bình Minh 02 và thông báo là tàu Việt Nam đã vi phạm chủ quyền của Trung Quốc. Sau nhiều tiếng quấy nhiễu, nhóm 3 tàu hải giám Trung Quốc mới chịu rút khỏi khu vực khảo sát của tàu Bình Minh 02 lúc 9 giờ sáng cùng ngày. Trong khi đó , tàu Bình Minh 02 và các tàu bảo vệ đã phải dừng công việc trong cả ngày 26 tháng 5 và thu lại các thiết bị đã hỏng để sửa chữa .Tới 6 giờ sáng ngày hôm sau, tàu Bình Minh 02 tiếp tục trở lại hoạt động…”.
Vậy là Trung Quốc đã lấn tới thêm một bước nữa, vừa hù dọa Việt Nam vừa nắm gân ASEAN và Mỹ, trong chiến dịch vơ Biển Đông vào hải phận nước mình ; một hành động hiếu chiến pha lẫn sự trơ tráo vô liêm sỉ, vừa phản bội đồng minh XHCN trung thành , vừa chứng tỏ tinh thần tráo trở nói một đằng làm một nẻo , đúng bản chất sô - vanh của dân tộc Đại Hán. Thế là thằng ăn cướp đang la làng, vừa kêu gọi các nước nhỏ ASEAN kiềm chế để “ không làm phức tạp thêm tình hình” , vừa ra sức khuấy đục nước Biển Đông để giành giật ưu thế trên các bàn đàm phán song phương và đa phương ; kéo những vụ xô xát tranh chấp từ hải phận quốc tế vô vùng vùng thềm lục địa không- thể- tranh- cải- chủ- quyền của Việt Nam và Philipine, mục đích gây ngộ nhận trên trường quốc tế.
Bây giờ dù cho “ai đó” có muốn cũng không thể biện minh được trước những hành động thể hiện xu hướng bá quyền nước lớn của Trung Quốc. Chân lý muôn đời vẫn là chân lý, sự giả trá ngụy tạo mê hoặc chỉ có tác dụng nhất thời, và bây giờ thì cái mặt nạ “16 chữ vàng và 4 tốt”, cái lá chắn của những mưu đồ đen tối xảo quyệt lâu nay đã rơi xuống rồi, may thay rơi xuống trước khi Việt Nam trở thành Nội Mông, Tân Cương hay  Tây Tạng.
Lâu nay nhà nước ta vẫn dạy dân ngu hãy kiềm chế, hãy tỉnh táo đừng để tình cảm lấn át lý trí , hãy giữ cái đầu lạnh để đối phó, đừng để các “thế lực thù địch” lợi dụng để gây âm mưu chia rẽ làm suy yếu nội bộ phe XHCN (!). Thậm chí còn cấm đoán người dân biểu lộ tình cảm yêu nước chống giặc ngoại xâm. Nhưng đến nước này, nếu ai còn biện minh, lấp liếm bênh vực cho những hành động xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc thì đúng là phản dân hại nước, tự đứng về phía đối nghịch với nhân dân, với Tổ quốc Việt Nam. Như những lần Trung Quốc xây dựng căn cứ Hoàng Sa, sân bay Trường Sa, thiết lập các cơ sở hành chính , lắp đặt giàn khoan dầu, đâm chìm tàu cá, bắt giam ngư dân, tàu bè và phương tiện đòi tiền chuộc (gọi tránh là nộp phạt), đơn phương tuyên bố cấm biển trong vùng tranh chấp, tổ chức tour du lịch, công bố đường lưởi bò…trước đây, kịch bản thấy trước là bà Nguyễn thị Phương Nga , người phát ngôn của Bộ Ngoại Giao Việt Nam sẽ lại lải nhải Việt Nam có đầy đủ bằng chứng pháp lý và bề dày lịch sử để khẳng định chủ quyền không thể tranh cải về hai quần đảo Hoàng Sa Trường Sa… Chán thật, đến nỗi có người nghĩ rằng hình như có một sự sắp xếp trước hay sao ấy, la thì em cứ la mà lấn thì anh cứ lấn đi, chả là em phải phản đối tượng trưng thế để trấn an mấy thằng thối mồm trong ngoài nước đó thôi. Khuyến khích ngư dân cứ việc ra Biển Đông đánh cá bất chấp lệnh cấm của Trung Quốc, nhưng khi ngư dân bị đâm chìm tàu, bị bắt bớ đánh đập, giam người và phương tiện, bị đòi tiền chuộc (thật vô lý) thì nhà cầm quyền Việt Nam ở đâu ? Sao không thấy lên tiếng bênh vực hay hổ trợ đền bù thiệt hại cho người dân, nói gì tới cho tàu bảo vệ ? Hay như vụ gây hấn kể trên, ba tàu hải giám (giám cái gì trên vùng biển của người ta ?) Trung Quốc uy hiếp cắt cáp của tàu Việt Nam, quần tới quần lui suốt ba tiếng đồng hồ mà quân đội CHXHCN Việt Nam im hơi lặng tiếng, có thấy bóng dáng chiếc tàu Hải quân hay chiếc trực thăng vũ trang nào đâu? Nên nhớ hải (quân) cảng Cam Ranh và căn cứ không quân Bình Định, Ninh Thuận cách đó đâu có bao xa. Mới hay “kiềm chế” là tốt, là tránh được những hành vi nóng vội đáng tiếc của cả hai bên, nhưng nếu chỉ một bên kiềm chế, còn một bên cứ ỷ thế lấn tới, lấn tới hết dịp này đến dịp khác như tằm ăn lá dâu thì kiềm chế chỉ có nghĩa là nhu nhược mà thôi. Còn nếu thêm sự trấn áp những tinh thần phản kháng yêu nước thì phải xem lại chính quyền đó là của ai, do ai và vì ai.
**
Không ai tin rồi Trung Quốc sẽ dừng lại ở chỗ gây rối , gây phiền nhiễu cỡ vậy rồi thôi. Đó chỉ là một bước trong kế hoạch lấn tới nhiều bước, bắt đầu bằng xâm chiếm Hoàng Sa bằng vũ lực năm 1974. Chỉ nội trong năm nay (2011) , Trung Quốc sẽ có Hàng không mẫu hạm để tuần tra làm chủ biển Đông, người ta tự hỏi tiếp theo rồi Trung Nam Hải sẽ diễn trò gì nữa đây ? Mấy trò đâm chìm ghe ngư dân, bắt giam đòi tiền chuộc giống cướp biển Somali …nhàm quá rồi, có lẽ nên chuyển sang mấy vở mới hơn như đánh sập giàn khoan dầu của Việt Nam hay phong tỏa quần đảo Trường Sa bằng sức mạnh quân sự… Đột nhiên thấy thương cho Blogger Điếu Cày Nguyễn Văn Hải: chỉ vì dám tỏ lòng yêu nước, chống quân Trung Quốc xâm lược mà lâm vào vòng lao lý, sao thấy giống vụ án “ gân gà” của Dương Tu thời Tam quốc quá. Sự thật hiển nhiên dù rất trái lòng nhiều lãnh đạo đương thời của Việt Nam rằng : Trung Quốc sẽ không dừng lại ở những màn khiêu khích, nắn gân mà sẽ dấn tới nhiều bước hung hãn hơn nữa, cho đến lúc có sự can thiệp mạnh mẽ từ một cường quốc khác, một điều cũng rất khó xử cho lãnh đạo Việt Nam hiện nay vì lịch sử chính thống sẽ rẽ sang hướng khác ngay sau đó. Xin nói thêm là sự can thiệp (nếu có) đó cũng chỉ vì chính sách bành trướng nước lớn của Trung Quốc đụng chạm đến quyền lợi của quốc gia họ chớ không phải để bênh vực Việt Nam hay các nước trong khối ASEAN đâu, xin ai đó cũng đừng ngây thơ mong mỏi.
Nhớ lại trước 1975 , làm gì có chiếc tàu lạ nào dám léo hánh dưới vĩ tuyến 17 mà đòi chủ quyền; ngay cả trận hải chiến Hoàng Sa năm 1974, dù đã có lời cam kết của Mỹ không can thiệp vào trận đánh chiếm Hoàng Sa của Việt NamCH ( một hành động chơi đểu sau lưng, bán đứng bạn bè) , hải quân Trung Cộng cũng phải đổ máu, trả bằng một giá rất đắt mới đạt được mục tiêu. Nhìn sang các nước láng giềng, hải quân Philipine hay Malaysia chưa chắc mạnh hơn Trung Quốc nhưng vẫn đối đầu sòng phẳng bởi họ biết lẽ phải thuộc về họ, họ cương quyết bảo vệ lãnh thổ với sự đồng tình ủng hộ của toàn thể nhân dân. Bạn có hả hê không khi đọc tin hải quân Malaysia dùng trực thăng vũ trang và tàu khu trục đuổi bọn Ngư chính chạy dài. Không biết ngày nào sẽ đến lượt Hải quân Việt Nam làm được như vậy. Sự thật ASEAN là một liên minh lỏng lẻo nên Trung Quốc mới được dịp hoành hành ngang ngược, chứ nếu có một quy chế hợp tác chặt chẽ nhất là về mặt quân sự thì chưa chắc tàu Trung Quốc dám lộng hành như vậy. Phải nhìn nhận chính sách bẻ đủa từng chiếc của Trung Quốc rất có hiệu quả: uy hiếp Việt Nam, dọa nạt Philipine, ve vãn Indonesia, hù dọa Malaysia, tranh thủ Lào, mua chuộc Campuchia, quàng vai bá cổ Miến Điện…thật giống chiến quốc sách nước Tần thi hành để gồm thâu lục quốc Ngụy Hàn Triệu Sở Yên Tề năm xưa.
***
Những ngày này, dư luận trong nước chia ra làm hai quan điểm khác biệt. Quan điểm thứ nhất cho rằng nên mừng vì bên cạnh những hệ lụy như tự ái dân tộc bị tổn thương thì cũng có cái lợi là nhiều người đã sáng mắt ra, xác định rõ kẻ thù là ai, cũng như từ nay không còn cái gọi là “tàu lạ” một cách hèn hạ nữa. Hành động gây hấn của Trung Quốc có tác dụng ngược là đánh động lòng yêu nước của đa số người dân Việt Nam dù còn khác biệt chính kiến, bằng chứng là thật hiếm khi báo chí lề phải và lề trái lại đồng chung quan điểm như vầy, nó cho thấy truyền thống đoàn kết chống giặc ngoại xâm của dân tộc Việt Nam ta thật mãnh liệt. Đồng thời cũng khiến cho chánh quyền Việt Nam lâm vào tình thế khó xử. Khó xử bởi vì nếu ém nhẹm hoặc cố tình hạ thấp tầm quan trọng của những hành động ngang ngược của “ đàn anh ” vì động cơ lợi ích phe nhóm, vì sự tồn vong của chế độ, của lý tưởng chính trị thì lại vô tình phải đứng về phía đối nghịch với tổ quốc nhân dân Việt Nam. Còn nếu lên tiếng phản đối để xoa dịu sự phẩn nộ của dư luận trong nước thì cũng phải “kiềm chế” với mức độ liều lượng vừa phải , vừa mang tính cảnh báo vừa không để các “thế lực thù địch” lợi dụng gây chia rẽ (!).
Quan điểm thứ hai là đừng vội mừng vì chắc chắn sẽ có những nổ lực dàn xếp ở cấp cao hai nước để làm êm thắm vụ việc và trấn an dư luận rằng đó chỉ là một tai nạn nho nhỏ, thực tế Trung Quốc vẫn là một đồng minh chiến lược môi hở răng lạnh, và những lợi ích trong hợp tác kinh tế song phương giữa hai nước là hết sức to lớn không gì thay thế được. Nếu thế thì những lời la toáng như bị tốc váy của em Phương Nga vừa qua chỉ là một đòn gió (hư chiêu) có tính toán, cốt ý cảnh báo ông anh đừng hành động quá đáng, gây ‘khó xử” cho em lắm, đồng thời phân trần với mấy nhà “ đấu tranh dân chủ ”: đấy nhá, xem đấy nhá , tớ đã lên tiếng bảo vệ chủ quyền đất nước rồi đấy nhá, chúng mày đừng viện cớ mà mắng chúng ông là bán nước ôm chân quan thầy , nhá !
Điểm chung duy nhất là dù ở đâu, thuộc xu hướng chính trị nào, tất cả đều ý thức được rằng Trung Quốc sẽ không bao giờ từ bỏ ý đồ gây hấn xâm phạm lãnh hải các nước trong đó có Việt Nam, chừng nào chưa đạt được mục tiêu chiếm 80% diện tích biển Đông (đường lưởi bò), thâu tóm tài nguyên khoáng sản, thủy hải sản cũng như khống chế con đường giao thông hàng hải chiến lược Nam Á- Đông Nam Á- Bắc Á. Bảo Trung Quốc ngồi lại thương thảo hòa bình chẳng khác nào bảo con bạc khát nước rời chiếu bạc. Chỉ có con đường duy nhất đúng là phải tự lực tự cường, dựa vào sức mạnh toàn dân, lấy sự đoàn kết toàn dân làm hậu thuẩn trên mặt trận đấu tranh chính trị ngoại giao đa phương và song phương để giữ gìn sự toàn vẹn lãnh thổ. Một lần nữa, cơ hội hòa hợp hòa giải dân tộc lại đến, nhưng nó lại đi như những lần trước nữa chăng ?  
Có thể ví tâm lý yêu nước của người dân Việt Nam giống như chiếc lò xo, còn những hành động xâm lấn ngang ngược của Trung Quốc giống như lực nén lên chiếc lò so đó: càng nén chặt thì lực phản càng mạnh , đến một lúc nào đó thì sự quân bình sẽ bị phá vỡ, khi đó thì chiếc lò so sẽ bung lên .Vậy thì , hãy nén chặt nữa vào, hãy đè ép xuống thật mạnh nữa đi hởi những kẻ bá quyền cậy mạnh và bọn tay sai kia ơi. 

01.06.2011

*****

Bài đọc thêm (Báo Pháp Luật TPHCM)

Phép thử của Trung Quốc và giải pháp của Việt Nam

Trung Quốc đang làm phép thử đối với đường chữ U (đường lưỡi bò). Nếu gặp phải sự phản ứng kiên quyết của Việt Nam và ASEAN thì họ sẽ tính toán khác. Nếu Việt Nam im lặng và ASEAN giữ thái độ đứng ngoài, Trung Quốc sẽ đương nhiên ghi điểm.
>Mức độ gây hấn của TQ tăng lên

Dưới đây là bài phân tích của nhóm tác giả Lê Vĩnh Trương, Nguyễn Đức Hùng, Dư Văn Toán, Nguyễn Trọng Bình, Phạm Thu Xuân (Quỹ Nghiên cứu biển Đông), trước hành động Trung Quốc xâm phạm vùng đặc quyền kinh tế, cắt cáp địa chấn của Tập đoàn Dầu khí quốc gia Việt Nam ngày 26/5.
Trong suốt những năm qua, các tàu ngư chính của Trung Quốc đã liên tục bắt giữ, đánh đập và đòi tiền chuộc đối với ngư dân Việt Nam tại vùng biển Hoàng Sa, Trường Sa. Nhưng với sự kiện ngày 26/5, Trung Quốc đã leo thang từ bắt giữ tàu thuyền ngư nghiệp của Việt Nam tại các vùng nước xa bờ đến tấn công tàu khảo sát địa chấn trong chính vùng đặc quyền kinh tế của Việt Nam.
Vào ngày 26/5, Trung Quốc đã ngang nhiên tấn công tàu Bình Minh 02 của Việt Nam ngay tại vùng biển của Việt Nam (12 độ 48’25” vĩ bắc, 111 độ 26’48” kinh đông), trong vòng 200 hải lý kể từ đường cơ sở, tức hoàn toàn không dính dáng gì đến các tranh chấp ngoài xa hơn là Hoàng Sa và Trường Sa.
Sự kiện này diễn ra ngay sau chuyến thăm các nước Singapore, Indonesia và Philippines (từ 15/5) của Bộ trưởng Quốc phòng Trung Quốc Lương Quang Liệt. Trước đó, ngay trước chuyến thăm Mỹ của Tham mưu trưởng Trung Quốc Trần Bỉnh Đức (16/5), Trung Quốc cũng đã đơn phương ban bố lệnh cấm đánh bắt cá trong biển Đông có hiệu lực từ ngày 16/5 đến ngày 1/8/2011, trên vùng biển mà Việt Nam có chủ quyền…
Thái độ ngang ngược, bất chấp luật pháp quốc tế, bất chấp những gì mà chính phủ Trung Quốc đã cùng ký kết và cam kết tại các hội nghị từ trước đến nay, bất chấp văn minh ứng xử của cộng đồng các quốc gia văn hiến, cho thấy một số tín hiệu phát đi của giới làm chính sách Trung Quốc.
Vị trí tàu Bình Minh 02 bị cắt cáp địa chấn. Ảnh: Bộ Ngoại giao.
Thứ nhất, giới quân đội có tinh thần dân tộc cực đoan Trung Quốc đang cố chứng tỏ với ASEAN và cộng đồng thế giới rằng Trung Quốc sẽ sẵn sàng phủ nhận các văn bản mà chính mình đã ký kết và kiên trì cách tiến xuống vùng biển Đông bằng chính sách vừa lấn vừa đàm. Những sự kiện nêu trên cho thấy các văn bản ký kết với các nước ASEAN có ít giá trị ràng buộc.
Chính sách tàm thực (tằm ăn dâu), vừa lấn vừa đàm, tuyên bố trước, hù dọa kèm và giành giật sau, đã được Trung Quốc thực hiện lâu dài từ nhiều năm. Từ giai đoạn sử liệu Trung Quốc nhìn nhận cực nam Trung Quốc là đảo Hải Nam cho đến lúc tuyên bố mập mờ cả vùng chữ U là “lợi ích cốt lõi”, Trung Quốc đã tiến xa, tiến sâu ngay trước sự chứng kiến của ASEAN và thế giới.
Thứ hai, Trung Quốc đang tiến đến cô lập và uy hiếp Việt Nam hơn nữa sau chuyến thăm Mỹ và ASEAN của giới quân sự nước này, bất chấp những động thái ôn hòa hơn của giới ngoại giao; đồng thời phát một tín hiệu đến Việt Nam và các nước ASEAN khác rằng họ đang tìm cách vừa làm thân với Mỹ và các cường quốc có lợi ích quốc gia về hàng hải tại khu vực, vừa cách ly Việt Nam với các quốc gia ASEAN. Thậm chí thái độ này của Trung Quốc còn là một nước cờ nhằm làm cho ASEAN bán tín bán nghi liệu họ đã thỏa thuận được với Mỹ và cho Việt Nam phỏng đoán liệu Trung Quốc đang mặc cả với Singapore, Philippines và Indonesia và cả Mỹ trên lưng Việt Nam.
Thứ ba, Trung Quốc đang làm phép thử đối với đường chữ U (đường lưỡi bò). Nếu gặp phải sự phản ứng kiên quyết của Việt Nam và của ASEAN thì họ sẽ tính toán khác. Nếu Việt Nam im lặng và ASEAN giữ thái độ đứng ngoài, Trung Quốc sẽ đương nhiên ghi điểm và sự việc ngày 26/5 sẽ có thể được tô vẽ thành một sự kiện bảo vệ lãnh thổ Trung Quốc như sự kiện Lý Chuẩn ra Hoàng Sa năm 1909 và sự kiện Trung Quốc chiếm Hoàng Sa của Việt Nam năm 1974.
Thứ tư, Trung Quốc đang chuyển hướng lưu ý của dư luận ra bên ngoài nhằm hạ nhiệt dư luận đối với các khó khăn xã hội trong nước. Các cuộc đình công của giới xe tải tại Thượng Hải vào cuối tháng 4/2010 và các cuộc đánh bom tại Giang Tây trong tuần vừa qua đã nói lên phần nào lý do thái độ gây hấn của Trung Quốc vừa qua.
Thứ năm, tại Trung Quốc, các nhà nghiên cứu về biển của Trung Quốc được sự tài trợ của chính phủ đã liên tiếp cho ra nhiều sách và xuất bản phẩm đưa thông tin sai lệch về chủ quyền lịch sử của Trung Quốc trên các quần đảo Hoàng Sa và Trường Sa. Và lần này họ cũng đang tạo một tiền đề cho các học giả Trung Quốc “bảo vệ” hành động của các tàu hải giám, để dành cho những ngụy biện về sau.
Thứ sáu, Trung Quốc dùng sự kiện này để răn đe các nước khác có tranh chấp với Trung Quốc như Nhật, nước hiện có kế hoạch triển khai quân ra đảo Senkaku (Trung Quốc gọi là đảo Điếu Ngư).
Trước những động thái vừa được phân tích trên, những nhà làm chính sách và nhân dân Việt Nam chúng ta cần làm gì?
Đầu tiên chúng ta cần có những phản ứng về ngoại giao ở cấp cao nhất tầm quốc tế (Liên Hợp Quốc) và quyết liệt như gửi kháng thư, yêu cầu bồi thường và thông tin kịp thời đến cho các giới kinh doanh, các hộ ngư dân làm thủy sản, các giàn khoan ngoài khơi để tránh bị động nếu giới quân sự của Trung Quốc lại leo thang xâm lấn. Việc minh bạch các thông tin này cũng là để bảo vệ tính mạng và tài sản của nhân dân trước thái độ hung hăng này.
Cần nhanh chóng xúc tiến xây dựng và ban hành Luật biển Việt Nam để có cơ sở bảo vệ ngư dân, lãnh hải trong khuôn khổ luật quốc tế và các cam kết đối với khu vực.
Lực lượng Hải quân bảo vệ đảo Trường Sa Đông. Ảnh: Nguyễn Hưng.
Chúng ta cần luôn luôn tận dụng chữ ký của Trung Quốc tại Công ước của Liên Hợp Quốc về Luật biển (UNCLOS 1982) và tại Tuyên bố năm 2002 giữa ASEAN và Trung Quốc về ứng xử của các bên ở biển Đông (DOC 2002) cũng như có những biện pháp để ASEAN có ý kiến, vì đây là một vi phạm nghiêm trọng đến thể diện, lợi ích và những cam kết hòa bình mà ASEAN đã theo đuổi.
Chúng ta cũng cần có cách thức tác động đến nhân dân Trung Quốc là những giới bị thiếu thông tin trong vấn đề biển Đông và Hoàng Sa, Trường Sa. Họ đang ngày càng xa rời sự thật khách quan khi nhận nhiều thông tin có tính dân tộc cực đoan và bóp méo hiện trạng cũng như lịch sử từ giới quân sự.
Nhân dân Việt Nam cũng cần lên tiếng từ các hội đoàn, người Việt ở cả trong và ngoài nước. Đây cũng là lúc mà sự đoàn kết trong và ngoài nước sẽ có giá trị lớn để vượt qua khủng hoảng. Người Việt sẽ tiếp tục sử dụng những cách thức ôn hòa và văn minh để vượt qua thách thức này của đất nước.
Sau cùng, ngoài việc bảo vệ đất nước bằng ngoại giao, chúng ta có lẽ cũng cần tính đến việc buộc phải sử dụng cách thức bất khả kháng, khi có những tình huống xấu hơn nữa, mà không rơi vào tình thế bị động. Hành động xâm lấn không phải chỉ có thể xảy ra ở bờ biển nước nhà, khi người láng giềng lại tiếp tục leo thang với những hành động không thể biện minh được như vừa qua.
Tóm lại, sự việc 26/5 nghiêm trọng ở chỗ sự xâm lấn ngày càng sâu dần vào lãnh thổ hợp pháp của Việt Nam, thách thức và thăm dò lòng tự trọng của nhân dân Việt Nam. Đã đến lúc chúng ta cần có những giải pháp tổng thể trên nhiều phương diện để tìm giải pháp cho Hoàng Sa, Trường Sa và biển Đông. Các giải pháp hiện nay cần tiến hành đồng bộ, đồng loạt và đi sâu vào nhiều tầng lớp nhân dân Việt Nam.
(Theo Pháp luật TP HCM)