Lathiews
Thế là vụ án “Hiệu trưởng mua dâm và môi giới mại dâm học sinh vị thành niên” ở Hà Giang kéo dài hơn hai năm ( tháng 9.2009 đến tháng 3.2011) tạm coi như kết thúc với bản án 9 năm tù dành cho con quỷ râu xanh đội lốt thầy giáo Sầm Đức Xương. Mặc dù bản án không làm hài lòng tất cả vì có quá nhiều các vi phạm, sai sót trong quá trình điều tra nhưng bao lâu nay bàn dân thiên hạ đều hai năm rõ mười mươi cái sự thật : ai dùng quyền lực để gây áp lực , cưỡng dâm con trẻ ; ai lôi kéo, tổ chức đường dây đem trẻ vị thành niên cống nộp cho quan thầy ; danh sách những con quỷ râu xanh đội lốt lãnh đạo , những trò ma thuật biến các nạn nhân thành tội đồ…
Cho nên có người nói nghe chơi rằng cái phiên toà ngày 10 tháng 3 ( không báo chí , không luật sư bào chữa , không người giám hộ ) này chỉ để những nhà thi hành pháp luật trổ tài lách luật mà thôi.
Điểm lại sau phiên tòa , có rất nhiều người mừng , dĩ nhiên mừng nhất là hai em Thúy , Hằng và người thân ; mừng vì đã thoát được chốn lao tù và cái án năm , sáu năm sơ thẩm bất nhân mà toà Vị Xuyên đã tuyên. Chỉ tiếc là không trọn vẹn vì dấu ấn chuyện này sẽ hằn in sâu lên cuộc đời của các em sau này, chỉ cầu mong sao các em sớm vượt qua nhờ sự thương yêu đùm bọc của gia đình , người thân và sự bao dung của toàn xã hội.
Mừng thứ hai là các vị có tên trong danh sách đen , những vị quyền cao chức trọng , ngày ngày lên diễn đàn giáo hóa cán bộ nhân dân, nhờ toà xử kín nên không bị công khai tên tuổi và thoát khỏi tội mua dâm trẻ vị thành niên bởi tòa xác định “ không đủ chứng cứ chứng minh ” để khởi tố hình sự. Không có người mua dâm thì dĩ nhiên cũng không có người bán dâm. Thật là hợp lý. Số tiền các em nhận được sau khi bị dụ dỗ ép phải quan hệ gọi là tiền “bồi dưỡng” chớ không phải tiền bán dâm bởi vì các em không ra giá mà do “khách” tự nguyện đưa. Có điều nếu đã không có mua , không có bán thì môi giới …cái gì nhỉ ?
Mừng thứ ba là lãnh đạo ngành tư pháp ở địa phương, những người đã quan tâm theo dõi công tác điều tra và trình-tự-thủ-tục-tố-tụng từ lúc bắt đầu đến khi kết thúc theo đúng tinh thần chỉ đạo của “trên”, nói chung là không để xảy ra sự cố gì đáng tiếc hay vượt ngoài tầm kiểm soát.
Mừng thứ tư là các vị lãnh đạo các ngành khác ở Hà Giang : Giáo dục, Phụ nữ, Thanh niên… không có ai bị sao cả, nói chung là không bị văng miểng , nghĩa là hoàn toàn không có trách nhiệm gì trong vụ này.
Còn kẻ buồn thì buồn nhứt dĩ nhiên là bị cáo , cựu hiệu trưởng Sầm Đức Xương. Điều an ủi là ông ( hay thằng ?) còn được quyền la to lên chứ không bị bịt mồm như LM Lý : sao 16 quan chức , cán bộ cùng phạm tội mà chỉ xử có mình ông ?
Buồn buồn , nghĩa là hơi buồn là các vị phóng viên báo đài bị cho đứng phơi nắng chầu rìa ngoài cổng Tòa, nhưng nghe đâu có người đã đề nghị Xương viết hồi ký sau khi ra tù , còn ứng trước tiền nữa đó.
Ngoài ra còn một cái buồn không có chủ thể rõ ràng , nó bàng bạc suốt ngày , suốt cả một dãy giang sơn từ Bắc chí Nam , là cái buồn của cả một dân tộc trước sự đổ nát suy thoái của tình người, mà điển hình là tình thầy trò và tình đồng chí.
Cùng với những scandal video clip nữ sinh đánh nhau tung lên mạng khắp các nơi, hiện chỉ còn một số rất ít người cố bưng tai bịt mắt không chấp nhận sự thật : nền giáo dục Việt Nam đã phá sản trong việc giáo dục đạo đức lối sống cho học sinh.
Lâu nay báo chí cứ la to những thiệt hại của Vinashin , cũng dễ hiểu vì đó là những thiệt hại thấy được , kiểm chứng được, với những con số ngần này tiền đồng , ngần này tiền đô nhưng có mấy ai đo đếm được sự mất mát trong vụ Sầm Đức Xương này còn lớn hơn nhiều , đó là sự MẤT LÒNG TIN trong lòng người dân.
Vinashin thì còn có chổ có nơi , có địa chỉ rõ ràng để quy lỗi trách nhiệm , còn vụ này thì chỉ có một con tốt thí Sầm Đức Xương để mà đổ hết xuống đầu nó mọi tội lỗi đã gây ra. Mười lăm em học sinh còn trong độ tuổi ham ăn ham chơi đã bị lừa lấy đi cái đáng quý nhất của đời con gái. Tương đương với chín năm tù.