Lathiews
Buổi sáng đọc tin tức trên báo mạng, thấy báo Thanh Niên có
bài phỏng vấn chị Sinh vợ anh Thà, bồi hồi xúc động, nghe cay cay nơi sống mũi.
Người chết thì đã chết rồi, sao người sống còn chịu khổ mãi thế này. Lâu nay
mình cứ ngỡ chị không còn ở trong nước nữa, không ngờ cuộc sống của chị và các
cháu, là vợ và các con của người anh hùng chống ngoại xâm phương Bắc lại khốn
khổ thế này. Truyền thống người Việt sống có mái nhà , chết có nấm mồ. Bây giờ
chị sống chưa có được mái nhà, anh chết không có được nấm mộ dù là mộ gió. Đau
nhất là không có được sự thừa nhận của nhà nước VN XHCN về sự hy sinh cao cả
của anh sau 40 năm hòa bình , thống nhất đất nước. Đọc bàn tin vừa buồn lại vừa
mừng. Buồn vì nhắc nhớ đến người đàn anh cựu học sinh Trịnh Hoài Đức lớp lớn (
khóa 1) mình hằng ngưỡng mộ, mừng vì cuối cùng tên anh cũng được trả về đúng vị
trí vốn có, và đã từng đã có.
Vội vội, vàng vàng mail cho bạn đường link với yêu cầu post
vào trang nhà cho mọi người cùng đọc, cùng hãnh diện với sự kiện mới: tên anh
đã được chính thức nhắc đến trên trang báo chính thống sau nhiều năm quên lãng.
Tuy nhiên , chỉ sau giây lát bạn nhắn cho biết báo Thanh niên đã “ gỡ” bài
xuống rồi. Mình tiếc ngẩn tiếc ngơ, tự giận mình sao không chịu save as ngay
khi đọc xong, thật là đồ nghiệp dư. Và giận “người ta” quen sống dưới cái bóng
của gã khổng lồ, đến nỗi sợ bóng sợ gió, đến người chết cũng còn sợ.
Vào wikipedia, gõ tên anh thấy hiện ra những hàng chữ viết
về anh thật trang trọng , không chút xúc phạm hay mai mỉa. Mở trang lịch sử
trường, tên anh đứng đầu tiểu sử học sinh các khóa. Một vị trí xứng đáng cho
một cựu học sinh Trịnh Hoài Đức xứng đáng .
Vào danh sách khóa 1, lại thấy tên anh nằm giữa hai anh Trần
văn Te và Phan Hữu Thành, với dòng chữ đã mất trong dấu ngoặc, thật đơn giản.
Đơn giản như cuộc sống của gia đình nhỏ của anh, rất đỗi đời thường như bao gia
đình miền nam khác. Và một chút nhẫn nhịn, như khi chị Sinh yêu cầu cô phóng
viên báo Thanh niên: “Cô có viết thì cũng viết khéo khéo một chút , đừng để
người ta làm khó cho tui …” . Người phụ nữ quê Ba Xuyên với giọng nói hiền lành
lẫn chút nghẹn ngào khi thổ lộ sự bất lực, không có nổi một ban thờ cho chồng
cho khách niệm hương, vì đang ở nhờ nhà người em gái.
Người anh hùng dân tộc Nguyễn Trãi trong bài Bình Ngô đại
cáo đã viết :
“…Như nước Đại Việt ta từ trước
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam cũng khác
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có …”
Vốn xưng nền văn hiến đã lâu
Núi sông bờ cõi đã chia
Phong tục Bắc Nam cũng khác
Từ Triệu, Đinh, Lý, Trần bao đời xây nền độc lập
Cùng Hán, Đường, Tống, Nguyên mỗi bên hùng cứ một phương
Tuy mạnh yếu có lúc khác nhau
Song hào kiệt thời nào cũng có …”
Thưa anh Thà, khi em vào lớp đệ thất thì anh đã rời trường, nhưng
có người cựu học sinh Trịnh Hoài Đức nào không biết đến anh, người anh cả đã hy
sinh vì sự độc lập của đất nước, và nay lại đang tiếp tục làm cầu nối cho sự
nghiệp đoàn kết dân tộc, một dân tộc vẫn còn chia rẽ sau bao nhiêu năm nội
chiến.
Tôi tin rồi sẽ có một ngày, tên anh sẽ được vinh danh. Nhưng
thôi có hề chi, dẫu sao thì anh cũng đã có một vị trí trang trọng trong lòng
mọi người rồi, đó mới là vĩnh cữu. Xá gì bia đá, đền đài. Xá gì ngụy tác cho
nguy nga. Tháng giêng, chắc anh sẽ về họp mặt truyền thống đầu năm của khóa 1
cựu học sinh Trịnh Hoài Đức tại Bình
Dương. Tháng giêng, vô Chợ Lớn có việc, tôi chọn lộ trình Hiền Vương – Trần
Quốc Toản – Nguyễn Kim thay vì Hồng Thập Tự - Hùng Vương quen thuộc. Xa hơn một
chút nhưng được gần hơn một chút …
----------------------------------------------------------------------------------
( 19 . 1. 2014 )