Thursday, August 9, 2012

KHÔNG PHẢI CHUYỆN CỦA MÌNH


Lathiews


Lâu nay bà vợ tôi rất tự hào về cái triết lý sống của bả: không phải chuyện của mình thì không để tâm làm gì. Ai sao mặc kệ. Sống thế cho bớt ưu phiền, đỡ bực tức và  hạn chế stress. Theo lý tưởng thực dụng của bả thì sống sao không phiền hà ai và cũng không ai phiền hà tới mình là được.

Đang chạy xe chở bả  trên đường mà thấy có tai nạn vừa xảy ra, định giãm ga rà thắng xem chuyện gì thì bả vỗ ngay vào …đít: “ Thôi đi đi, không phải chuyện của mình ! ”. Có lần chở bả đi trên đường Bạch Đằng (Gò Vấp ), thấy sờ sờ trước mắt cảnh một người phụ nữ đi xe Honda bị hai thằng quái xế giật giỏ xách, mình định la lên thì bả nói nhỏ : “ Coi chừng có cản địa, ông mà la lên là nó chém ông trước à”. Ngoái lại phía sau thì y như rằng,  hai thằng mặt mũi cô hồn vừa lườm nguýt vừa nẹt pô như cảnh cáo mọi người chớ có xem vào chuyện thiên hạ. Bả tự “ sướng ”: “ Ông thấy chưa? Tôi nói rồi, không phải chuyện mình thì đừng xía vô ”.

Chạy xe trên đường Võ Thị Sáu, thấy đám dân oan lôi thôi lếch thếch như đám tàn binh mà 90% là đàn bà con nít đang giơ cao mấy tấm biểu ngữ làm bằng bìa carton, trên vẽ nguệch ngoạc mấy chữ… mình định ngoái cổ đọc thì bả la: "Dòm dòm cái gì , bộ muốn giống họ lắm hở ? Chạy xe lo nhìn đằng trước kìa , ông sao cứ để ý ba cái chuyện thiên hạ không vậy ”.

Đọc báo mạng nói về cậu ấm đỏ đang bị câu lưu vì không thuộc bài, bà chép miệng: “
"Khéo rỗi hơi. Đang ấm êm không muốn, muốn ăn thử cơm tù cho biết. Không phải chuyện của mình mà cũng xía vô. Mà tiến sĩ luật sư đó chớ, sao dại vậy không biết ”. Vừa nói bà vừa liếc xéo, làm như mình là đồng phạm của ông tiến sĩ không bằng.

Nghe tôi phàn nàn vụ tàu cá dân miền Trung bị Tàu đâm chìm, bắt giam đánh đập đòi tiền chuộc thì bà “phản biện” :
-    Ai biểu đi vô vùng biển của nó làm chi ?
-         Trời đất, tới bà là cô giáo mà còn nói vậy hả ? Ba đời nhà ông Mai Phụng Lưu đã đánh cá trên vùng biển Hoàng Sa này rồi chớ phải mới đây ha.
-         Kệ ổng, chuyện ổng có nhà nước lo ông khỏi lo, chuyện không phải của mình.
Hết chuyện. Nói vậy chớ thực ra bả cũng rất quan tâm tới mấy cái vụ như bà Tâm đốt chồng, lễ giỗ Trịnh Công Sơn, Backstreet boys đến VN , Hương Lan, Tuấn Ngọc, Phạm Duy, Chế Linh về thăm quê hương hay vụ người mẫu bán dâm mới đây, mặc dù mấy cái chuyện này cũng đâu có liên quan gì tới bả, có điều bả không biết rằng đó là những thông tin có định hướng cả đó chớ không phải vô tình đâu.

Một đêm mưa, chuông điện thoại réo đột ngột báo hung tin thằng con đang bị tai nạn giao thông gần nhà. Khi vợ chồng tôi đến nơi thì mưa đã ngớt nhưng thằng bé vẫn đang nằm hôn mê trên mặt đường sũng nước. Còn kẻ gây ra tai nạn thì đã được đồng bọn thuê taxi chở đi cấp cứu. Bên kia đường, khách đang uống café trong tiệm đổ ra đứng xem lố nhố nhưng không hề có một ai bước ra. Thằng bạn con tôi, kẻ đi chung xe nhưng may mắn chỉ bị trầy sướt, là kẻ đã điện thoại báo tin, phân trần: “Cháu đã chạy đến cổng công an huyện (chỉ cách đó không đầy 200 mét) nhờ gọi cấp cứu nhưng mấy người trực cổng nói là … không phải việc của mấy ổng ! ”.      

( Ghi theo lời kể của một người bạn )
7.2012